Anh mến câu Quan họ hay bởi em, người con gái Kinh Bắc nồng đượm nhiệt thành, hiếu khách và ân tình ngay trong tiếng chào khách chơi nhà, trong lời mời nước nhẹ nhàng khéo léo và đôi mắt lá liễu khẽ ngước như duyên tình, như e thẹn… Anh yêu đôi mắt và chất giọng Kinh Bắc tới lạ lùng, chưa say sao đã thấu, chưa ngỏ sao lòng đã vương?
Em, người con gái Kinh Bắc, yêu Kinh Bắc tới thiết tha say đắm, đưa lòng em tới với lòng anh… Anh đã tới Kinh Bắc, yêu Kinh Bắc lắm, yêu lời mời về quê Kinh Bắc của em, sao say đắm thế…
Nào chùa Phật Tích, nào Bút Tháp, chùa Dâu, đền Bà Chúa Kho, Đền Đô…, nào làn nước nhẹ trôi của dòng sông Đuống như hư như thực, cát trắng in dấu chân em…
Anh yêu lắm nét duyên thầm của câu Quan họ bên mạn thuyền thương nhớ, yêu bóng hồng nào đang vội vã trong chiều gió thổi và yêu cả dáng hình ai trong năm canh thao thức buổi tương phùng ngộ chiều qua? Và rồi, chén rượu đưa tay, anh say lòng người Kinh Bắc hay say chén rượu đương đầy trên canh hát trao duyên. Và rồi, tiệc tàn người tan mà lòng cứ dùng dằng không nỡ rời xa? Người ơi người ở em về, em về làm lòng anh vương, học theo câu hát yêu thương trữ tình của người quan họ: “Người ơi người ở đừng về?”. Luyến lưu là thế, yêu thương là thế, nhưng chỉ đằm lại trong nỗi nhớ vời xa…
Người Quan họ chan chứa tròn đầy và yêu thương lắm, làm lòng anh cứ vơi đầy trăn trở…